hoa sữa và em

bất hòa. Bất hoà. (Xem từ nguyên 1) Không hoà thuận với nhau. Sự bất hoà hiện nay giữa các đảng anh em (Hồ Chí Minh) Dịch Tham khảo "bất hòa", Hồ Ngọc Đức, Dự án Từ điển tiếng Việt miễn phí Purité De Prôvence tôn vinh vẻ đẹp thuần khiết và tự nhiên với bí quyết và nguyên liêu làm đẹp từ thiên nhiên vùng Provence, nước Pháp. SỮA TẮM SÁNG MỊN HOA ANH ĐÀO 250ML. Tôi thực sự tin rằng, vẻ đẹp thực sự đến từ bên trong. Vẫn mang theo hoa sữa bên mình Đêm anh ngủ hương hoa sữa thức Em hiện vào trong giấc mơ xanh. Em khẽ ngả vai anh - yên lặng Hoa sữa thơm nói hộ em rồi Hoa sữa nói bằng hương ngây ngất Đêm Trường Sơn nhớ hoa sữa ơi Hà Nội, 1970 Nhà trường đã họp hội đồng kỷ luật chiều 19/10 và có hình thức xử lý tạm dừng đến trường 1 tuần và xếp hạnh kiểm yếu trong học kỳ I đối với nữ sinh này. Cho cơ hội để học sinh sửa sai. 14:15 20/10/2022 Vụ nữ sinh Khánh Hòa thô tục với giáo viên, nhà Sữa và thực phẩm. Phụ kiện trẻ em khác Balo, túi xách, lô 4D đường Trung Yên 10A, khu Đô thị Trung Yên, phường Trung Hòa, Cầu Giấy, Hà Nội. Điện thoại: 024 3933 5399. Mã số thuế: 0102527451 cấp ngày 16/11/2007, tại SKHĐT HN. Starstruck Rencontre Avec Une Star Streaming. Tôi đã đắm say em như thếÁnh đèn vàng hiu hắt nhưng đủ sáng để tôi nhìn rõ em. Nhìn em, tôi nhìn lại chính mình. Hoá ra bấy lâu nay, tôi là em và em cũng là tôi. Nhìn lại những điều đã trải qua, tôi có niềm vui lẫn nỗi buồn, có người yêu thích lẫn ghét ganh, nhưng đến giờ phút này tôi vẫn là chính tôi, vẫn yêu đời và vui với những điều mình đang có. Cũng như em chọn một đời bình lặng nhưng vẫn đủ đắm say để níu chân người cần ở ột lần tình cờ, tôi đã gặp em trong một đêm mùa thu đầy gió. Em là ai và đến từ đâu tôi còn chưa kịp rõ mà đã khiến tôi vấn vươn suốt chặng đường hôm ấy. Em hoà cùng gió, gió phả vào tôi hương em đượm nồng. Khoảnh khắc ấy tôi thấy lòng mình muôn nỗi xốn xang chẳng biết từ đâu lại ùa dừng lại một lúc lâu để cảm nhận em gần thêm chút nữa. Em thật thơm, một mùi thơm rất riêng chẳng thể lẫn vào đâu được. Em quyện mình trong đêm, em cuộn tròn vào lòng gió. Gió đưa em đi thật xa. Tôi soi rõ bóng mình nhưng chẳng thấy được em. Để rồi tôi phải tìm em thêm đôi ba lần nữa mới nhận ra rằng em thật đẹp và tinh khôi như chính tên em “Hoa sữa”Em khoác trên mình bộ áo trắng tinh như cô gái tuổi đôi mươi e ấp và thẹn thùng, nép mình vào vòm lá. Từng chiếc lá cứng cáp ôm lấy em như bàn tay mẹ đang chìa ra ấp ôm đứa con bé bỏng vào lòng. Từng cánh hoa nhỏ li ti xếp cạnh nhau kết thành từng chùm trắng xoá một góc trời. Em lặng lẽ đợi chờ một cơn gió đi hoang nào đó ngang qua sẽ cựa mình bung hương. Tạo hoá ban cho em một hình hài đơn sắc, tưởng như sẽ khiến em bị lãng quên, nhưng lại cho em một mùi hương đặc trưng khiến em trở nên thật đặc biệt đến nỗi bao người phải mòn mỏi kiếm tìm, trong đó có tôi. Một chút da diết pha thêm chút ngọt ngào, một chút nồng nàn pha một chút đắm say, em khiến bao tâm hồn thêm xao xuyến, vấn vương không rời. Chính mùi hương ấy đã từng vá víu bao tâm hồn xước mẻ, để mỗi lúc thấy lòng mình rỗng tuếch người ta lại tìm em, hít một hơi tràn đầy lồng ngực tự dưng mọi muộn phiền đều tan biến. Ai vô tình mang niềm thương nỗi nhớ thả vào hương hoa sữa, để mỗi độ mùa về ta lại bồi hồi như tìm lại được điều gì đó đã mất từ hoa sữa man mác tràn qua cánh mũi rồi ở lại đó suốt mấy năm qua để ta cứ mãi ngóng trông những mùa hoa kế kệ ngoài kia bao loài hoa đang cố vươn mình khoe sắc. Mặc cho với nhiều người em thật tầm thường và mùi hương ấy cũng chẳng hề dễ chịu. Mặc cho bao người đang muốn lãng tránh em thật xa, em chẳng đoái hoài. Em bằng lòng và kiêu hãnh với những gì mình đang có. Vì đó là chính vẫn nghiêng mình giữa lòng phố, lặng thầm và từ tốn chờ mùa mới sang. Yêu em, tôi nhủ rằng mình phải thành một người nhẫn nại và thuỷ chung, bởi em đến và đi không một lời hẹn ai thực sự yêu mới đủ kiên nhẫn mà đợi chờ, để rồi bất chợt một ngày nào đó trên phố ta bất giác nhận ra một mùi hương quen thuộc vừa phảng phất ngang qua, ta lại dáo dác tìm một hình dung năm ấy. Trái tim ta lại rung lên từng nhịp đập xốn xang, hân hoang như người mới biết yêu lần vài lần vì quá nhớ hương em, tôi đã chạy khắp Sài Gòn chỉ mong có thể gặp em thêm một lần, nhưng đành ngậm ngùi. Có lẽ em muốn tôi phải nhớ em và kiên nhẫn hơn chút nữa chăng? Tình cờ năm ấy, tôi chuyển nhà, chuyển việc về nơi mà tôi chưa từng đến trước đây, thật tình cờ tôi lại gặp em. Chưa bao giờ tôi thấy mình gần em như thế. Phải chăng đó là định mệnh? Về nơi có em tôi như cá gặp nước, như được là chính mình. Giá mà em có thể biết tôi đã vui sướng đến chừng nào khi biết sự hiện diện của em nơi này, để em biết lòng tôi yêu em nhiều đến bao nhiêu. Có em, tôi như có thêm người bầu bạn mỗi khi áp lực công việc và cuộc sống bủa vây. Mỗi lúc như thế tôi lại một mình đứng trước em, nhìn em thật lâu dẫu biết em chưa đến, nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ nay gió lùa về nhiều hơn đêm trước, dường như thành phố đang cựa mình thay áo, em cũng đang cựa mình hé những nụ đầu tiên. Có cơn gió nào vừa ghé ngang qua mang em đến bên tôi, cũng trong một đêm thênh thang như lần đầu gặp em, nhưng lần này tôi chẳng cần tìm em nơi nào xa xôi nữa. Em ở ngay đó, trước mắt tôi đấy thôi. Em lại về vì em biết có người vẫn từng ngày ngóng tin em. Trái tim tôi vẫn rộn ràng như hồi nào em đến. Chẳng có điều gì có thể lý giải được tình yêu. Cũng chẳng biết tự bao giờ tôi đã đắm say em như thế. Tình yêu là thứ khiến ta cứ mãi thao thức mong chờ dù có là bao lâu đi chăng nữa thì lòng mình vẫn háo hức và vui đèn vàng hiu hắt nhưng đủ để tôi không lạc mất em. Ngắm em, tôi như nhìn ngắm lại chính mình. Hoá ra bấy lâu nay, tôi là em đấy ư và em cũng là tôi trong những khúc xạ cuộc đời? Nhìn lại những điều đã trải qua, vuốt ve niềm vui, nâng niu nỗi buồn, tôi nào còn biết đến sự ghét ganh cũng đã từng tồn tại trong cuộc sống này, mà có thể trong cả cách ai đó dành cho tôi, cho em… Nhìn qua khung cửa sổ bé nhỏ, thế giới ngoài kia vẫn rộng lớn và náo nhiệt. Và tình yêu và niềm tin vẫn như em đang buông xuống dịu dàng. Thứ yêu thương đủ níu bước chân người. Bình lặng thôi thì chưa đủ, đời thường cũng cần lắm những đắm say… Hoa sữa và em… Hoa sữa và em!Nghe nói anh thích hoa sữa, anh thích mùa hoa thoang thoảng vào những chiều thu dịu dàng. Thế anh thích sự trong treo, tinh khôi của hoa không? Để em kể anh nghe câu chuyện cổ tich hoa sữa….“Có một loài cây không bao giờ nở hoa, và một cô gái yêu sâu sắc một chàng trai nhưng chỉ dám gửi tình vào cây bởi cuộc đời cô và anh còn quá nhiều ngang bận, Không đến được với nhau. Đau đớn và buồn tủi! Linh hồn cô đã dời bỏ trần ai để tìm đến nương náu trong thân cảm động kể từ ấy, cứ mỗi độ thu sang, cây cao trước nhà người Trai ấy lại rộ bông, hoa không có mùa trút lá, chỉ lác đác rụng lá vàng, nên vòm lá vẫn giữ mãi màu xanh bốn mùa như gìn giữ mối tình thầm lặng. Những bông hoa trắng tinh khôi nở rộ và ngát hương kỳ lạ như tâm hồn người thiếu nữ và người ta gọi loài hoa ấy là Hoa Sữa”.Em thích gọi là Hoa sữa bởi đó loài hoa của những câu chuyện chưa kể, của những mối tình dang dở, những mảnh ghép chưa vẹn cứ mải miết đi tìm nhau; có cả những nỗi đau khe khẽ mang theo suốt cuộc đời bởi vậy những đôi tình nhân nào trót lỡ để hương hoa sữa len lỏi vào chuyện tình của mình, đến lúc chia ly, sẽ là ám ảnh khó nguôi. Với em, nếu mùa hoa có lạc vào thành phố này thì em muốn thành phố này giấu vào những ngóc ngách, từng con hẻm, những con đường quanh co, từng góc khuất của Hà Nội về biết từ bao giờ, em lại yêu mùa thu Hà Nội đến vậy. Cái mùa thu khiến người ta xao xuyến, chút đượm buồn và chút kia lãng mạn. Cái thời tiết khiến con người luôn trong cảm giác thoải thái và dễ chịu. Những con phố xào xạc tiếng lá vàng trên đường, gió thu mang hương của hoa sữa bay khắp cả con đường, đây là mùi hương có thể coi là đặc trung của thu Hà Nội anh nhỉ?Em cũng như anh, thích mùi hương thoang thoảng của hoa sữa, thích sự trong treo như những bông hoa. Em nhận ra, hoa sữa chứa bao nhiêu tâm tình của con người vậy. Dưới gốc cây hoa sữa, có chút ngọt ngào của đôi bạn trẻ đang say đắm trong tình yêu. Bên khung cửa sổ có đôi mắt đượm buồn của cô gái đang yêu đơn phương, hay một chút cay đắng của một tình yêu không đến được với nhau. Giường như, hoa sữa chứng kiến và hiểu tất cả tâm tư của con người. Bởi vậy dù cuộc sống có vội vàng đến mấy, khi mùa hoa sữa về cũng khiến cho người ta nhận ra rằng thu và cung bậc cảm xúc đã về. Có lẽ không ở đâu khác, người ta lại đối đãi với hoa sữa tình như thế. Nó cứ bắt người ta phải hoài niệm thổn thức vì những gì rất xa. Nó bắt người ta phải xuyến xao thương nhớ đến vô cùng. Nó khiến những người cô đơn muốn được dựa vào nhau trong cái lạnh heo may sương phủ. Không cách điệu, không tô vẽ, mùi hương ấy giống như một mảnh hồn của Hà Nội mà thiếu đi nó sẽ khó lòng gọi tên mùa thu. Người Hà Nội vẫn yêu hoa sữa với một nỗi niềm rất riêng và em cũng yêu anh như yêu một mùa LINH. Em kể tôi nghe về loài ban trắng, còn tôi khẽ khàng dắt em qua mấy mùa hoa sữa Hà Nội. Em mê mẩn thứ mùi hương mà nhiều khi nồng nàn quá độ, đâm ra tôi lại chẳng mấy ưa. Nhưng rồi em cứ hít lấy hít để, em cuốn tôi vào mùi hương của độ cuối thu đầu đông Hà Nội. Em ngồi hàng giờ nơi góc quán trên con phố hướng ra bờ bên của Hồ Tây chỉ để đợi mặt trời chìm dần sau tòa nhà, đợi ánh nắng cuối cùng hắt lên khung cửa sổ có gió và nghe hoa sữa thì thầm kể câu chuyện của chính mình. Em lạ lùng và đẹp, bởi chẳng ai yêu Hà Nội như em, với đôi mắt hắt lên ánh hoàng hôn Tây hồ rực đỏ nơi cuối chiều. Lại nói về em, nói đến những câu chuyện hoa sữa em kể tôi nghe. Em bảo em biết rằng có cô gái đem lòng mến mộ một chàng trai, mến mộ đến độ ngày chàng trai đính hôn cùng người khác, cô gái cũng rời nhân thế mà đi, linh hồn cô quấn quýt loài cây không nở hoa trước sân nhà. Khi mùa thu đến, cây bỗng nở những chùm hoa có mùi hương nồng nàn thật lạ. Em cũng kể câu chuyện cô gái yêu chàng trai theo cách mà em bảo vừa đáng thương cũng lại đáng trách, yêu đến độ chàng trai cũng bỏ cô gái mà đi, cô gái khóc thương rồi hóa thành loài cây nở hoa màu trắng, mỗi mùa thu về lại rơi từng hạt li ti như nước mắt. Em kể bằng giọng trầm buồn, như thể đó là câu chuyện của mình. Mỗi độ như thế, tôi lại cùng em đến hàng nước vỉa hè có mấy chiếc ghế con, cùng em đợi hàng hoa sữa sẽ nở vào cuối thu… Tôi về lại Hà Nội sau 30 năm ở nước ngoài, đúng vào lúc Hà Nội đón mùa hoa đầu. Tình cờ ngang qua hàng nước vỉa hè năm nào, hoa sữa rơi từng hạt dưới chân, tôi ngồi xuống chiếc ghế con rồi gọi chén trà nóng. Cô bán hàng nhìn tôi, rồi đưa một phong thư, bảo rằng có cô gái gửi từ mấy năm trước… “Chúng ta có lẽ giờ sẽ thật khó để cùng nhau ngồi nơi đây, em chẳng mấy trông mong, bởi anh thì không thích câu chuyện nào về hoa sữa cả. Em rồi cũng phải về nơi em đến, còn Hà Nội thì vắng đi một vài câu chuyện của một vài người. Em sẽ thật nhớ Hà Nội, nhớ loài hoa màu trắng nở từng chùm thật xinh, nhớ hương thu khẽ khàng, cũng sẽ nhớ về anh. Nhưng em không thuộc về tình yêu của anh, lại càng không thuộc về Hà Nội, nên đến lúc em phải đi rồi. Mong anh ở lại sẽ yêu hoa sữa nhiều hơn một chút, yêu Hà Nội nhiều hơn một chút, yêu luôn cả phần của em”. Tôi hình như không buồn nhiều khi đọc những dòng thư ấy, có lẽ thời gian qua đủ để tình yêu trong tôi vơi bớt. Nhưng em thì vẫn ở đó cùng năm tháng sau này, cô gái miền sơn cước đi tìm những thanh âm nhẹ nhàng và lặng lẽ nơi phố thị, tôi cũng sẽ nhớ em cho đến mãi về sau. Tôi đứng dậy trả tiền nước, trước khi đi không quên ngoái lại nhìn lấy một lần nữa quán nước vỉa hè có mấy chiếc ghế con cạnh hàng hoa sữa nở rộ. Tôi về lần này chắc không đi nữa, tôi có hẹn thật lâu với Hà Nội, có hẹn cùng loài hoa có mùi hương đôi khi nồng nàn quá độ, có hẹn cùng những bình lặng của thành phố. Em thì đã rời đi, còn tôi thì sẽ về lại, Hà Nội ngàn năm vẫn còn những thanh âm dịu dàng. Những mùa hoa bỏ lại, những mùa sẽ đi qua, tôi sẽ yêu em như yêu những mùa hoa còn lại của Hà Nội.

hoa sữa và em